Cái giá của thành công, phải chăng chính là sự cô đơn? Rốt cuộc, cái giá của thành công đắt đến cỡ nào?
Chúng ta là một thế hệ gắn liền hành trình sống với hành trình theo đuổi thành công.
Nhưng thành công không giống với bó rau ngoài chợ, ai cũng mua được.
Cái giá của thành công, đôi khi làm chùn bước người “mua” nó.
Cái giá của thành công là thời gian, tiền bạc, và phải chăng là cả sự cô đơn?
1. Còn tùy vào định nghĩa thành công của bạn là gì
Thành công với người A là trở thành triệu phú, với người B là thăng tiến lên chức quản lý trước năm 30 tuổi.
Nhưng với người C, thành công chính là có được những mối quan hệ ý nghĩa, có thể sống một đời ít tiền một chút, nhưng yên bình và vui vẻ.
Chẳng có định nghĩa nào sai cả, vì nó thuộc về sự lựa chọn. Mà lựa chọn thì luôn gắn liền với sự đánh đổi.
Nếu bạn là người A hay người B, cô đơn chính là cái giá.

2. Cô đơn là cái giá của thành công
Tôi từng nói rằng cái giá của thành công, đôi khi là mất đi một vài mối quan hệ.
Nghe chua chát thế, nhưng là sự thật đấy.
Người ta đánh đổi sự thành công bằng những bữa cơm gia đình.
Không phải họ không quý trọng nó, chỉ là cuộc đời đôi khi không cho phép chúng ta chọn cả 2 ở cùng một thời điểm.
Người ta đánh đổi thành công bằng đôi ba chai bia cùng hội bạn thân.
Gặp bạn bè thì ai chả thích, nhưng những cái mình thích lại không phù hợp với những cái mình muốn.
Trớ trêu vậy đấy.
Người ta còn đánh đổi thành công bằng cả một mối tình.
Có những mối tình, vĩnh viễn người ta cũng chẳng thể quên được.
Bởi vì không phải hết yêu, mà là khi ấy trong tay không có thứ gì để giữ đối phương ở lại.
Cô đơn của những ngày trên hành trình tìm thành công còn vu vơ như thế này:
Chỉ là một buổi sáng tỉnh dậy, mệt mỏi, bất lực và thấy xung quanh mình chẳng có ai.

3. Cô đơn không phải là điều gì tồi tệ
Tôi cho rằng thành công giống như một quá trình chuyển nhà rất dài và xa vậy.
Chúng ta tạm biệt những người hàng xóm cũ.
Trên con đường di chuyển, chúng ta mệt mỏi, cô đơn, đôi khi gặp vài kẻ xấu và chẳng thể nào có được một người bạn.
Nhưng khi đặt chân đến ngôi nhà mới, rồi thời gian sẽ trả lại cho bạn những người hàng xóm, và biết đâu đó chính xác là những mối quan hệ ý nghĩa với cuộc đời mình.
Hãy cứ yên tâm rằng, chẳng có ai cô đơn mãi đâu.
4. Đôi khi chấp nhận cô đơn và tận hưởng mọi thứ một mình cũng là điều thú vị
Cô đơn cũng có thể trở thành một vẻ đẹp, có thể trong quá trình đó sẽ có một chút trống vắng, yên tĩnh. Thế nhưng bởi vì yên tĩnh, bạn mới có thể làm những việc mình yêu thích một cách tập trung nhất.
Có quá nhiều giáo điều dạy chúng ta làm thế nào để hoà hợp với người khác, nhưng lại quên mất rằng việc căn bản nhất và cũng quan trọng nhất chính là làm sao để hoà hợp với chính mình.
Một người nếu không biết cách tự hoà hợp với chính mình, vậy thì nhất định cũng sẽ khó lòng mà hoà hợp với những người xung quanh.

Chúng ta thường hay nói rằng sự hài hoà giữa con người với tự nhiên và xã hội là quan trọng nhất, nhưng thực ra hài hoà với con người của mình càng quan trọng hơn nữa.
Trong lòng mỗi người đều có những ham muốn và mâu thuẫn vô tận. Nếu không ngại, bạn hãy thử nhìn vào trái tim mình, trong đó có bao nhiêu là sự ảo tưởng nối tiếp nhau? Và cũng có bao nhiêu là nỗi buồn cứ vướng mắc không ngừng? Khi miên man trong những suy nghĩ không có hồi kết ấy, chúng ta cũng giống hệt như một con thuyền nhỏ lắc lư giữa dòng nước xiết. Có khi bị sóng đẩy trôi đến nơi này, có khi lại bị đẩy trôi về bên kia, chẳng có khoảnh khắc nào an yên.
Nếu như không biết học cách tự thích ứng, tự hoà hoà hợp với bản thân mình, thì bạn sẽ khó duy trì được sự hài hoà giữa thể xác và tâm trí. Đó cũng là điều căn bản nhất của con người.
Trang Tử có nói: những người biết cách sống độc lập, tự tại, biết tự hoàn thiện bản thân mới là quý giá nhất. Bởi họ chính là người hiểu được cách làm thế nào có thể hoà hợp với chính mình.

Làm thế nào để có thể thấu hiểu và hoà hợp với bản thân, có thể thích ứng với sự cô đơn, với thời gian là một khoá học bắt buộc của mỗi người trong cuộc đời. Hơn thế, điều này cũng giống như chất dinh dưỡng để nuôi sống chúng ta vậy, điều cốt lõi là chúng ta phải từ từ thẩm thấu nó.
Vậy thì, phải làm sao để thẩm thấu được?
Trước tiên, bạn phải làm quen với việc cô đơn và buộc phải hiểu rằng điều này khó mà tránh khỏi trong đời. Con người chính là đã quen với việc sống dựa dẫm vào số đông, do đó, khi ai đó rời xa bạn, bạn sẽ cảm thấy như mình không thể tồn tại tiếp được nữa. Nhưng rồi bạn cũng phải chịu quen với sự cô đơn đó thôi.
Trong những đêm cô độc đó, nội tâm của bạn sẽ trở nên phức tạp, khát khao có ai đó ở cạnh bên để thấu hiểu bạn, khát khao ai đó chấp nhận bạn. Thế nhưng quen biết nhiều người như thế, tri kỉ thật sự có được mấy người?
Chẳng có bất kì người nào có thể sẵn sàng ở bên cạnh chúng ta mọi lúc mọi nơi. Có nhiều lúc chúng ta bị sự ồn ào náo nhiệt của đám đông níu chân mà cho rằng đó là điều hiển nhiên trong cuộc sống. Nhưng thật ra, cô đơn mới là trạng thái vĩnh hằng của đời người.
Tất cả những gì chúng ta làm chẳng qua chính là nhìn thẳng vào sự cô đơn, sau đó tìm cho bản thân một con đường tốt hơn để hoà hợp với chính mình.
Chúng ta đều có những thiếu sót, có những thất vọng, có những vấn đề nan giải, tất cả những điều đó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Nếu có thể chấp nhận được chúng thì đối với chúng ta mà nói, đều là những ý nghĩa sâu rộng có ích cho cuộc sống vô cùng.

Cái gọi là thành công chính là bạn có thể thấm nhuần được tư tưởng: kẻ thù lớn nhất của con người chính là bản thân ta. Nếu như có thể vượt qua được chính bản thân mình, vậy thì có nghĩa bạn đã có đủ sức mạnh để vượt qua những khó khăn khác.
Thật ra trong quá trình bạn tranh đấu không tồn tại chuyện thắng thua, mà quan trọng hơn chính là không ngừng tự khám phá chính mình, quá trình tự hoàn thiện bản thân.
Tiềm năng của mỗi một người đều không giống nhau, cho nên thành công chính là ý niệm có thể đạt đến giới hạn của họ.
Từ ý niệm trên mà nói thì việc chiến thắng bản thân là khi bạn có đủ năng lực để đánh giá đúng chính mình cũng như có thể thoải mái trút bỏ mọi thứ.
Sự sống không phải để bạn ở đó so sánh, khiêu chiến mà là tiếp nhận và hoàn thiện bản thân.
Thường xuyên hướng về nội tâm của mình, phản tỉnh bản thân, hiểu mình muốn gì, biết rõ sự thiếu sót của mình, biết rõ mơ ước và hướng đi của mình, tiếp nhận sự tiến bộ không ngừng của bản thân, để sự sống này trở thành món quà quý giá nhất của bạn.
Thời gian một người đối đãi với bản thân chính là trạng thái sống của chính họ. Thời gian đáng trân quý nhất chính là cố gắng hoàn thiện bản thân hơn là chú ý làm hài lòng người khác.
Cô đơn không đáng sợ, đáng sợ chính là làm lãng phí thời gian của mình. Thay vào đó, hãy học cách chấp nhận cô đơn và việc tận hưởng mọi thứ một mình.
Cô đơn cũng có thể trở thành một vẻ đẹp, có thể trong quá trình đó sẽ có một chút trống vắng, yên tĩnh. Thế nhưng bởi vì yên tĩnh, bạn mới có thể làm những việc mình yêu thích một cách tập trung nhất.

Cô đơn và sống một mình không phải chuyện dễ dàng, bạn sẽ bị sự nhàm chán và rảnh rỗi đến quấy rầy sự kiên nhẫn. Con người đều dễ buồn chán, thậm chí càng lúc càng buồn chán, nhưng nếu trong lòng bạn biết cách sắp xếp, đem những sự buồn chán đó phân nhỏ ra từng ngày, vậy thì nó sẽ hết thôi.
Phụ nữ luôn hướng đến khát vọng tìm kiếm cảm giác an toàn ở người đàn ông, nếu như họ có năng lực tự trải qua việc làm mọi thứ một mình thì họ mới hiểu được tự đem lại cảm giác an toàn cho mình còn thực tế hơn là trông chờ ai khác.
Những điều đó không giết chết được bạn, cuối cùng lại khiến bạn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bất luận việc cô đơn và sống một mình có khó khăn và khó chịu đến mấy, chỉ cần kiên trì tiếp tục, kiên trì đến khi bạn có thể tận hưởng cuộc sống này và bắt tay với nó, như vậy bạn mới có đủ khả năng tiếp nhận một cuộc sống náo nhiệt, hỗn loạn khác.
Nếu như ngay lúc này, bạn bước giữa đám đông nhưng vẫn thấy mình quá cô đơn, vậy thì hãy cho bản thân cơ hội được cô đơn thực sự. Nói không chừng, cuộc sống cô đơn ấy đẹp đẽ và thi vị hơn bạn nghĩ đấy.